[Thơ] Tiếng vọng phía thời gian

[Thơ] Tiếng vọng phía thời gian
Cúi nhặt từng tiếng sẻ non tơ Vừa đánh rơi trong buổi chiều hoang gió Cơn bão nổi lên từ hun hút mặt trời Vụt lịm tắt Khúc người lãng du

Đối mặt bất cẩn soi chốn hiền từ
Gom vụn vỡ rót say mềm môi rượu
Hạnh phúc nhỏ nhoi
Chồm qua bậu cửa
Vút đi vào âm u

Tháng ngày quá rộng
Thắt thỏm lòng người ích kỷ
Làm sao nhốt chật trái tim đời?
Những chồi non bén mầm sinh sôi
Bỗng gầy guộc hoàng hôn hạn cháy

Nơi thời gian ngàn xa xăm vọng lại
Tiếng âm âm loang vang vụn mặt mình
Chừng tĩnh vật thơm mùi hương khứu giác
Bừng khát một ngày
Nâng mềm gót bình minh!

Tác giả bài viết: Huỳnh Thúy Kiều

Nguồn tin: Thơ Trẻ